Thứ Tư, 29 tháng 5, 2013

Chọn hướng nhà tốt nhất theo Phong Thủy


Họ tên: LÊ VIẾT HỒ
Năm sinh 
Hướng nhà
Giới tính
Năm sinh dương lịch: 1954
Năm sinh âm lịch: Giáp Ngọ
Quẻ mệnh: Khảm ( Thuỷ) thuộc Đông Tứ mệnh
Ngũ hành: Vàng trong cát (Sa trung Kim)
Hướng nhà : hướng Đông (Hướng tốt), thuộc Đông Tứ trạch
Tây BắcBắcĐông Bắc
TâyLục sátPhục vịNgũ quiĐông
Hoạ hạiKhảmThiên y
Tuyệt mệnhDiên niênSinh khí
Tây NamNamĐông Nam
Mô hình vòng bát quái
vòng bát quái
Vòng bát quái chi tiết
Hướng tốt: 
Bắc - Phục vị : Được sự giúp đỡ .
Đông - Thiên y : Gặp thiên thời được che chở .
Nam - Diên niên : Mọi sự ổn định .
Đông Nam - Sinh khí : Phúc lộc vẹn toàn .
Hướng xấu:
Tây Bắc - Lục sát : Nhà có sát khí .
Đông Bắc - Ngũ qui : Gặp tai hoạ .
Tây - Hoạ hại : Nhà có hung khí .
Tây Nam - Tuyệt mệnh : Chết chóc .
(Nguồn tham khảo: Sách "Xây Dựng Nhà Ở Theo Địa Lý - Thiên Văn - Dịch Lý" của tác giả Trần Văn Tam - NXB Văn hóa thông tin năm 2002)

Thứ Hai, 27 tháng 5, 2013



Sự thật thầy bói 12 tuổi ở Vĩnh Phúc
12 tuổi, khi bạn bè cùng trang lứa còn ngồi “mài bẩn đít quần” thì Trần Văn An (sinh năm 1999, thôn Đình, Yên Bình, Vĩnh Tường, Vĩnh Phúc) đã được phát hiện có khả năng “thần giao” vô cùng đặc biệt. Năm nay “cậu” 14 tuổi, đã “hành nghề” được 2 năm nay.
Cậu bé phát hiện ra khả năng tâm linh của mình từ khi 12 tuổi
Cậu bé phát hiện ra khả năng tâm linh của mình từ khi 12 tuổi.
“Cậu An”
“Cháu không phải là thần hay thánh gì hết. Cháu cũng không phải là người mê tín, cúng bái ma tà. Cháu chỉ đoán con người qua dáng dấp và ánh mắt, cảm nhận mọi thứ rồi thấy gì nói đấy” - An chia sẻ.
Chúng tôi tìm đến nhà “cậu” vào một buổi chiều tối, vì theo như được biết “cậu” chỉ “làm việc” từ 17h30 trở đi. Dọc con đường làng heo hút, thật khó để tìm thấy một người để hỏi địa chỉ, nhưng khi tìm được rồi thì không ai là không biết đến “thầy An”. “Ấy chết, không được gọi “cậu” là “thằng bé” như vậy, phải tội. Vào đó phải gọi là “cậu An” xưng con. Nhớ chưa” - lời dặn dò của một người già trong thôn làm chúng tôi thêm tò mò.
Không chỉ người dân trong làng, mà ngay cả những người trong gia đình như ông, bà, cô, bác cũng gọi cậu bé là “cậu An”, “ông ba hoàng”, hay “thần đồng”… Cái cách cư xử của người lạ khi mới vào nhà cũng thật đặc biệt, phải đi lại nhẹ nhàng, chắp tay lạy “điện”, sau đó mới gọi khẽ “cậu An”. Thường thì người ta bảo nhau những người như thế này là “thầy bói”, họ làm nghề “xem bói”, nhưng với Trần Văn An họ gọi là “cậu”, và “cậu” không “xem” mà “làm việc” để “cứu giúp con dân”(!?).
Mất hai ngày chờ đợi, chúng tôi mới được “diện kiến” “cậu An” và thực sự giật mình khi trước mắt là một cậu “nhóc” gầy gò, đen nhẻm, mái tóc lượn sóng bồng bềnh. Cậu mặc áo cộc, quần soóc thể thao cũng như bao em nhỏ cùng trang lứa, nhưng quả dáng dấp và ánh mắt có khác. Bước đi khoan thai, vẻ mặt và ánh mắt hoàn toàn lãnh đạm, lời nói có sắc, có cạnh: “Cô chú đến từ hôm qua đúng không? Cô chú cứ nghỉ ngơi đi, đến giờ chúng ta làm việc”.
Trần Văn An bắt đầu cảm nhận được những khả năng đặc biệt của mình từ khi 12 tuổi (học lớp 6). Vào một ngày hè tháng 5, cả nhà đang tất bật chuẩn bị giỗ ông ngoại, bỗng nhiên cậu bé chạy đến sắp xếp lại mọi thứ trên ban thờ. “Ông ngoại bảo con phải làm thế mới đúng, ông đang đứng chỉ ngoài cổng kia kìa”. Ai cũng bán tin bán nghi, chỉ riêng bà ngoại cậu bé - bà Son (Kim Xá, Vĩnh Tường, Vĩnh Phúc) là hoàn toàn tin lời cháu. Bà kể lại: “An nằng nặc thanh minh mình nhìn thấy bóng ông ngoại đứng ngoài cổng. Ngày nhỏ, ông ngoại là người An gắn bó nhất, ông dạy An xem tử vi, vẽ tranh truyền thần. Khi ông ngoại mất đi, cứ hễ có việc gì khó khăn là cháu lại viết tên ông ngoại vào tờ giấy và cầu xin”.
Cũng sau ngày đó, cậu bé trầm tính hẳn, rồi nhìn thấy ai cũng buông một vài lời đoán tiên đoán, tính cách, số phận tương lai.
Chữ Nho
Chữ Nho "cậu" An viết để phát lộc cho mọi người.
“Cháu không phải là thần thánh”
“Cháu không phải là thần hay thánh gì hết. Cháu cũng không phải là người mê tín, cúng bái ma tà. Cháu chỉ đoán con người qua dáng dấp và ánh mắt, cảm nhận mọi thứ rồi thấy gì nói đấy”. Quả đúng cậu bé không hề cúng bái hay nhận lễ lạt gì. Trong gian phòng làm việc chỉ có duy nhất một “điện” với nải chuối, bát hương. Mỗi người đến đây “cậu” đều viết cho một chữ nho và giữ lấy làm lộc.
“Cậu” chia sẻ: “Hồi nhỏ, cháu ở với ông bà ngoại, ở đó cháu không có bạn nên chán lắm, chỗ chơi duy nhất và thích nhất là đền chùa, cháu thường ra đó ngồi lắng nghe những âm thanh lạ xung quanh. Năm 11-12 tuổi cháu bắt đầu có những suy nghĩ về tâm linh, cháu để ý nhiều hơn đến khuôn mặt, ánh mắt và thái độ của người khác, từ đó cứ nhìn một người lạ là cháu có thể nhận ra một vài điều gì đó về họ”.
Tuổi thơ của An không êm đềm và đầy đủ như những người bạn cùng trang lứa. Bố mẹ đi làm ăn xa, để hai anh em còn rất nhỏ cho ông bà ngoại. An chủ yếu lủi thủi một mình, hoặc có tiếp xúc thì cũng phần đa là tiếp xúc với người lớn tuổi. Phải chăng vì vậy mà dáng dấp và ánh mắt An không giống với những cậu bé 14 cùng trang lứa khác.
Cậu bé An viết chữ Nho rất đẹp, mặc dù chưa từng qua một lớp học nào mà chỉ học từ ông. Bà nội An cho biết: “Ngày trước có một sinh viên đại học theo gia đình từ Hà Nội về đây gặp “cậu”. Cậu ấy học tiếng Trung, nửa tin nửa ngờ về những lời đồn nên muốn trực tiếp thử khả năng viết chữ Nho của “cậu”. Sau một hồi đàm đạo, chàng sinh viên đó xin luôn ở lại đây 3 ngày để được cùng “cậu” đàm đạo về chữ Nho”.
Hiện An đang là học sinh lớp 8 Trường Trung học cơ sở Kim Xá. An chia sẻ: “Nhiều lúc cháu mệt lắm, có ngày cháu giúp cho mấy chục người, không còn thời gian để học. Chưa kể đến việc lúc mới bắt đầu “làm” cháu luôn phải chịu ánh mặt dò xét, ngờ vực của thầy cô, bạn bè. Nhưng về sau, họ tin cháu không nói dối, nên đã chơi với cháu bình thường. Nhiều thầy cô còn vào nhà nhờ cháu giúp”. 8 năm liền An đạt danh hiệu học sinh tiên tiến. Cậu bé thông minh, nhưng trầm tính. “Đôi lúc cháu ước, mình cũng được bình thường như các bạn cùng trang lứa, hồn nhiên, chơi đùa, không nhìn thấy những điều mà lẽ ra một đứa trẻ như cháu không cần phải thấy” - An chia sẻ.
Tiềm năng cần phải được thẩm định và khai phá
Nói về những khả năng đặc biệt của cậu bé Trần Văn An, ông Nguyễn Quốc Thắng (Trung tâm Nghiên cứu tiềm năng con người) nói: “Đây thực sự là một hiện tượng lạ, một tài năng đặc biệt. Nhưng khả năng của cậu bé mới chỉ dừng lại ở mức tiên đoán, thần giao cách cảm. Các nhà khoa học, các nhà ngoại cảm cần có những cuộc thẩm định khoa học rõ ràng, khai phá tài năng của cậu bé”.
Theo Thanh Lịch - Đức Tiến
Lao động

Thứ Bảy, 25 tháng 5, 2013

TỔNG KẾT NĂM HỌC 2012-2013

                                                                       
                                                                                             
Hình ảnh: Chi hội trưởng phụ huynh lớp 8a1.

Năm học 2012-2013 rồi cũng kết thúc . tâm trạng thầy cô không biết vui hay buồn . Những bức xúc, nặng nề cũng đã tạm lắng . Tổng kết năm học với những thành tich có vẻ như hoành tráng : 19 thầy cô  SuấT SắC, 70 Hs đạt tiên tiến,  gần 80 giải ( đa số) là giải khuyến khích cấp huyện ...vv và vv...Thực tế chất lượng còn nhiều vấn đề phải xem xét lại một cách  nghiêm túc.Mọi người hãy nhìn lại chính mình - hãy là những nhà SƯ PHẠM đích thực, cùng nhau giữ lấy danh hiệu TRƯỜNG CHUẨN QUỐC GIA.



Hình ảnh
Hình ảnh
Hình ảnh: NHỮNG HÌNH ẢNH TỔNG KẾT NĂM HỌC 2012-2013
Hình ảnh
Hình ảnh
Hình ảnh

Thứ Sáu, 24 tháng 5, 2013

NHÂN NGÀY LỄ PHẬT ĐẢN SƯU TẦM VÀI CHUYỆN VỀ THUYẾT NHÂN QUẢ
     (  Truyện Trung hoa )



Người Tàn Ác Chết Đau Đớn

Trước đây có một vị tri huyện họ Trương, đặc biệt thích ăn món chân ngỗng và trái tim của con dê còn sống.
Mỗi lần muốn ăn món chân ngỗng, trước tiên ông sai người bắt ngỗng bỏ vào chảo sắt, sau đó đốt lửa. Nhưng phải là lửa lớn thì chân ngỗng mới ngon. Do vậy, ngọn lửa từ dưới lò được quạt cháy dữ dội, đỏ rực một vùng. Thương cho con ngỗng bị sức nóng của lửa đốt, hoảng hốt nhảy loạn cả lên. Nó quạt đôi cánh cố vùng lên khỏi nắp chảo, xoay bên này, bên kia, miệng kêu la nghe rất thảm. Ban đầu con ngỗng còn phản ứng mạnh, nhưng dần rồi nó quằn quại trong lòng chảo nóng, đến nỗi không còn cất tiếng kêu được nữa. Đôi chân của nó bị đốt phồng to lên, máu toàn thân tụ về, đau đớn khôn xiết, nhưng đó là chỗ mà người đời cho là món ăn đặc biệt. Thế rồi, nó liền bị người cắt đứt đôi chân. Lại tiếp tục đun nấu cho đến khi toàn thân ngỗng đều chín tới.
Thử tưởng tượng như việc này mà xảy ra với chúng ta hoặc người thân của chúng ta thì quả là một cực hình không sao tưởng tượng nổi! Vậy mà có người lại nỡ làm như vậy với con vật chỉ vì một miếng ăn ngon. Thật tàn ác biết bao!
Còn khi muốn ăn món dê, thì ông bắt trói con dê treo trên đầu cây cột sau bếp. Rồi dùng dao đâm xuyên ngực, xương sườn của con dê, sau đó mới moi lấy trái tim dê đem đi nấu nướng. Con dê đau đớn kêu la thảm thiết! Tiếng kêu của nó nghe rất sầu não, đôi mắt ngoái nhìn quanh quất như tìm vị cứu tinh, hai chân lay động như muốn vượt khỏi xích xiềng.
Thế rồi, sau thời gian thụ hưởng như thế, thân của vị Tri huyện kia bỗng sưng phù lên, đầy mụn nhọt độc, chạy chữa thế nào cũng không hết, rên la đau đớn suốt ngày. Và tri huyện bị quả báo hiện tiền kia, mang chứng bệnh thống khổ hành hạ rất lâu mới chết. 


Người Làm Ác Phải Bị Chết Thê Thảm

Đời Thanh, niên hiệu Ung Chính, tại huyện Quỳ Hưng, tỉnh Triết Giang có người họ Ngụy thường theo nghiệp săn bắn. Người này dùng súng bắn chim thú và các loài ếch, nhái, rùa... rất giỏi, chuyên pha thuốc độc để giết cá, phá hủy tổ chim, sát sinh hại vật vô số kể, nghiệp ác của hắn thật không kể xiết.

Mọi người chung quanh thấy thế tìm đủ mọi cách khuyên nhủ, còn đưa ra những việc về nhân quả báo ứng, mong rằng ông Ngụy biết sợ hãi hối hận mà giảm bớt việc sát sinh. Nhưng ông Ngụy không những chẳng nghe lời khuyên bảo mà còn cười chê những lời ấy là vô căn cứ.

Càng về sau, ông ta tạo tội càng nhiều. Nhưng chẳng bao lâu, trên người ông mọc lên nhiều mụn nhọt độc, khắp thân phồng lên vô số bọc nước. Trong mỗi mụt nước có chỗ cứng như một viên sắt tròn. Tiếp đó da dẻ bị cháy sém, bắp thịt lở loét, ung mủ rồi dần dần thối rửa. Ông nằm trên giường bị bệnh khổ hoành hành, đau đớn kêu la không sao kể xiết. Căn bệnh kỳ lạ ấy hành hạ ông cho đến chết.

Sau khi ông Ngụy chết, bỗng đâu có vô số loài vật như cá, ếch, rùa, chim, lớp bò, lớp bay vào trong phòng mổ xé thi thể của ông mà ăn.

Người vợ của ông thấy thế buồn thương vô hạn. Song, nghĩ đến chồng mình đã giết hại biết bao chúng sinh, nên ngày nay phải bị nghiệp báo như thế. Bà không dám làm hại chúng nữa. Chỉ trong chốc lát, thi thể ông Ngụy đã bị các con vật ăn hết sạch, chỉ còn trơ lại một bộ xương trắng.

Ông Ngụy đã bị chết thê thảm lại thêm quả báo xấu là không có con để nối dõi phụng thờ. Thật là một việc đáng cho chúng ta suy xét mà ngăn ngừa tâm ác đối với loài vật.
 
 



Thứ Năm, 23 tháng 5, 2013

HÈ -THƯGIÃN CHÚT XÍU


HẢI ÂU BẮC CỰC



Hình ảnh: Chàng trai kì diệu.


:
VĂN VẺ
Có 1 lão nhà giàu tính thích văn vẻ, 1 hôm dặn anh đầy tớ:
- Ở với ta, anh fải ăn nói cho nó văn vẻ, VD: ăn cơm fải nói là dùng bữa, đi ngủ fải bảo là an giấc, người ốm thì gọi là khó ở, phạm nhân bị xử tử thì gọi là hành quyết, người chết phải nói là qua đời.
Kết quả, 1 hôm anh đầy tớ hớt hải từ dưới chuồng heo chạy lên thưa:
-Dạ bẩm ông, con lợn nhà ta nuôi, nó không chịu "dùng bữa", cũng chẳng chịu "an giấc". Xem ra nó có vẻ "khó ở". Ông bảo ta nên đem nó đi "hành quyết" hay là để cho nó tự "qua đời"?

Thứ Tư, 22 tháng 5, 2013







Tác hại của Tiếng Việt không dấu

Tin nhắn không dấu của một em gái đáng yêu gởi cho người iu :
"Anh oi em dang coi quan. Den ngay di anh, muon lam roi. A, tien the mua bao moi nhe, o nha toan bao cu thoi. Ma thoi ko can mua bao dau, em vua mat kinh roi, khong nhin duoc nua anh oi, den ngay di, muon lam roi...--> bản gốc: "Anh ơi em đang coi quán. Đến ngay đi anh, muộn lắm rồi. A, tiện thể mua báo mới nhé, ở nhà toàn báo cũ thôi. Mà thôi ko cần mua đâu, em vừa mất kính rồi, không nhìn được nữa anh ơi, đến ngay đi anh, muộn lắm rồi..."


Bậy bạ quá

Trong giờ toán, cô giáo vẽ hai nửa hình tròn lên bảng bỗng một cậu học sinh kêu to: "Ô cái mông"
Cô giáo rất giận và mời thầy hiệu trưởng đến để kỷ luật học sinh này vì tội nói bậy trong lớp. Thầy vừa bước vào nhìn ngay lên bảng và nói với cậu bé: "Em sẽ bị kỷ luật nặng đấy. Tại sao em lại dám vẽ cái mông lên bảng như thế này?" 


Câu chuyện cực ngắn

Tại một trường đại học,
người ta yêu cầu sinh viên viết một câu chuyện cực ngắn nhưng vẫn phải bao gồm đầy đủ 4 nội dung: Tôn giáo, Phong kiến, Tình dục và Huyền bí.
Bài được giải cao nhất thế này:
"Lạy Chúa". Nữ Hoàng tự nhủ. "Ta có thai rồi. Không hiểu là gã nào nhỉ


Ai ăn cắp?

Thầy giáo kiểm tra đầu giờ: – Ai ăn cắp nỏ thần của An Dương Vương?
Cả lớp im lặng. Thầy giáo bực quá bèn chỉ vào một học sinh hỏi: – Ai ăn cắp nỏ thần của An Dương Vương?
Học sinh sợ sệt: – Dạ, không phải em ạ.
Thầy bực quá đập bàn rầm rầm. Vừa lúc đó  cô Hiệu trưởng đi qua, thấy lớp ồn ào nên vào. Thầy giáo phân bua: – Học sinh hồi nà…y tệ quá. Tui hỏi ai ăn cắp nỏ thần của An Dương Vương mà không có học sinh nào trả lời được.
Cô hiệu trưởng vỗ vai thầy giáo: – Anh nói với anh Vương có gì cứ làm bản báo cáo với tui, tui sẽ đề nghị Ban giám hiệu trích quỹ ra đền, làm ầm ĩ lên làm gì mang tiếng chết!
GIỜ HỌC NHẢY DÂY .

Tham lam là hại người, hại mình, phải cố gắng tu sửa
*************************
Tham là tham lam. Người tham lam, tánh hay để ý dòm rình những cái gì họ ưa thích: tiền tài, sắc đẹp, danh vọng, miếng ăn, chỗ ở v.v… Rồi họ lập mưu này kế nọ, để tìm kiếm cho được, được mấy cũng không vưà, nên tục ngữ có câu: " Bể kia dễ lắp, túi tham khó đầy!". Tham cho mình, rồi tham cho bà con quyến thuộc. Nói rộng ra, tham cho cả quốc gia, xã hội của mình.

Cũng vì lòng tham, mà nhơn loại tranh giành xâu xé cướp bóc giết hại lẫn nhau, chịu không biết bao nhiêu điều thống khổ. Tham không những có hại cho mình về hiện tại. Tham không những có hại cho mình về hiện tại, mà còn liên lụy đến người và về tướng lai nữa là khác. Phật-tử tự xét mình, nếu có tâm tham lam, phải tập tánh thiểu dục tri túc, bỏ dần lòng tham đi; như thế gọi là "Tu Tâm".

(HT. Thích Thiện Hoa)